Đó là một câu hỏi nhiều người vẫn thắc mắc. Với nhiều người Châu Á, thiền thường được liên hệ đến tôn giáo – một hành trình từ bỏ hồng trần, ràng buộc gia đình, để trở thành tu sĩ nơi am cốc.
Nhưng thiền, trong bản chất sâu xa và nguyên thủy nhất, không phải là sự trốn chạy khỏi đời sống, mà là trở về sống trọn vẹn trong đời sống đó với một trạng thái khác – tĩnh lặng, sâu sắc, và sáng rõ hơn.
Thiền không đòi hỏi ta phải rời khỏi thế gian, mà mời gọi ta sống trong thế gian bằng một cái nhìn mới – cái nhìn từ chân tâm, thay vì phản ứng máy móc từ bản ngã và thói quen.
Vì sao thiền trở nên quan trọng?
Khi con người còn đắm chìm trong những thú vui thể xác, khi mọi khát khao chỉ xoay quanh cảm xúc và vật chất, thì nhu cầu thiền dường như không tồn tại.
Chỉ khi con người đã nếm trải đủ nhiều, đã đi qua những thăng trầm của thành công và thất bại, của vui sướng và khổ đau – thì một nỗi khao khát vô hình bắt đầu cựa quậy trong tâm.
Một tiếng gọi mơ hồ nhưng mãnh liệt:
“Chẳng lẽ đời chỉ có vậy thôi sao?”
Đó chính là lúc hạt giống thiền được đánh thức.
Thiền không phải là dừng suy nghĩ…
Mà là nhận ra rằng:
Cảm xúc và suy nghĩ của mình cũng là những vận cụ để tương tác với thế giới bên ngoài.
Khi ta không còn muốn đàn áp cảm xúc, không còn ghét bỏ những suy nghĩ – mà bắt đầu quan sát chúng, lắng nghe chúng,
ta chạm vào một điều kỳ diệu:
Bên dưới mọi dao động, luôn có một điểm tĩnh.
Và đó chính là mình – sự sống thật, không đổi thay.
Chân quan sát – nguồn lực thật sự của ta
Chính “cái chân quan sát” ấy – lặng lẽ mà sáng rõ – là nơi ta hồi sinh.
Khi không còn bị cuốn vào từng cảm xúc nhất thời, từng ý nghĩ xao động, ta bắt đầu tiếp vận sinh lực cho vận hà của mình.
Sự sống không còn rò rỉ ra ngoài, mà trở về, lắng lại, và tuôn chảy đúng nơi đúng chỗ.
Thiền – không phải là kỹ thuật, mà là trạng thái sống
Thiền không còn là việc “ngồi yên bao lâu”, hay “đếm hơi thở đúng cách”.
Nó trở thành một lối sống:
Sống mà biết mình đang sống.
Cảm mà biết mình đang cảm.
Nghĩ mà vẫn có không gian tĩnh giữa dòng suy nghĩ.
Và cũng chính từ đó, ta bắt đầu chuyển hóa thế giới – không phải bằng sự cố gắng gồng mình, mà bằng năng lượng hiện diện tinh khôi nhất bên trong mình.
Kết
Thiền là hành trình trở về.
Không trở về một nơi nào đó xa xôi…
Mà là trở về bản thể thật của mình – nơi tĩnh lặng, trong suốt, và đầy yêu thương.

Leave a Reply